Không sớm thì muộn, cậu bé đẹp trai, cao ráo đó sẽ… trần truồng… nằm với Loan.
Đầu giờ Pháp văn. Thích mộng mơ, thích săn đuổi, thích sầu khổ một mình, thích yêu đơn phương… Có tỏ tình, thì các cậu chỉ dám viết thư riêng trên giấy hồng, xanh nhạt, chờ có dịp là chuyện cho một thiếu nữ cùng lớp, chứ làm gì dám bạo phổi như Khải đang nằm kia nút lưỡi, sờ lồn cô giáo Ngọc!
– Khải cởi áo quần cho em đi! – Ngọc nói.
Loan xửng hửng. Phải chụp trong tay sự ước ao Khải dậy lên với nàng trong khi chàng đang nằm trên bụng Ngọc, để xem cớ làm sao cậu bé lại mơ đến nàng, thốt lên câu nói làm nàng không những mất ngủ đêm đó, mà còn bần thần, ngầy ngật suốt cả ngày hôm sau.
Ngày hôm sau…
Ừ, thú vị chi lạ! Đang nằm nghiêng trên giường, nhìn ra hòn non bộ, nhìn những chiếc lá vàng khô bị gió thổi sà sà mặt sân, Loan bỗng choàng dậy. Dương và Sinh đứng trước cổng trường, nhìn những tòa kiến trúc hùng vĩ mà không khỏi hít sâu một hơi, đây là nơi bọn chúng sẽ sống trong vài năm tới.
Dương và Sinh theo chỉ dẫn tiến đến khu ký túc xá.
“Tuy thể xác là nam nhưng tâm hồn em là nữ, hãy cho em được sống với giới tính thật của mình, đi anh… cho em ở ký túc xá nữ đi…” Dương giả giọng nữ ỏng ẹo van nài với quản lý ký túc xá khiến Sinh xấu hổ lảng ra như không quen biết hắn.
Lát sau…
“Bà mẹ mày!” Sinh vừa leo thang vừa tức tối mắng.
“Sao chửi tao?” Dương thở hồng hộc leo từng bậc thang.
“Mày không chơi lầy thì ổng đâu có đem tao với mày lên tầng thượng?”
Ký túc xá nam có 20 tầng, không có thang máy, thường thì những học sinh niên khóa càng cao càng ở trên tầng cao để rèn luyện thể chất.
“Phòng tao đây rồi! Hộc!” Dương đứng thở hồng hộc trước cửa phòng 2016, hắn nắm tay vịn mở cửa ra.
Rầm!
Cửa vừa mở, một cái vali bay đến đập thẳng vô mặt Dương làm hắn té xỉu.
Không biết bao lâu, Dương mở mắt ra.
“A hắn tỉnh rồi.” Giọng nói trong trẻo như giọng con gái mừng rỡ reo lên.
Dương thấy mình đang nằm trong một căn phòng và 4 đứa nhóc vây quanh hắn, trong đó có Sinh.
“Trời sập à?” Dương gượng dậy,Con Cặc Của Anh Hàng Xóm đầu còn đau nhức choáng váng.
“Không phải… Tại ngươi không gõ cửa, ta lỡ tay… ném cái vali…” Đứa nhóc trắng trẻo tựa như con gái bĩu môi nói.
“Lỡ mà nguyên cái vali, cố ý chắc giờ ta đang được cấp cứu à?” Dương trợn mắt mắng.
“Mà các ngươi là ai?” Dương hỏi.
Mấy đứa nhóc bắt đầu giới thiệu.